Nói luôn là tui chưa biết chơi gốp (golf), cho dù cũng từng mon men cầm 1 cây gậy. Gốp là cách phát âm của 1 sếp cũ của tui, chứ tui vốn khoái nói là chơi gôn, vốn có bữa thằng bạn đang đánh vàng Hồng Hối nó tưởng tui cũng chơi nên đòi học hỏi kinh nghiệm. Nhưng thôi, sếp bảo phát âm theo người nước ngoài thì mình cứ theo sếp vậy.
Mấy bữa rồi tui thấy mọi người cãi nhau nhiều quá về chuyện bác Bộ trưởng nào đó cấm lính đánh gốp. Mà đa phần ủng hộ mới ác chớ, cứ nhìn cái chart thăm dò ý kiến trên Tuổi trẻ online mới thấy cái cột ủng hộ việc cấm nó cao như tòa nhà Bitexco SG. Lý do cấm rất có lý: tiền đâu các ông chơi (hay là các ông có gì khuất tất ở khoản này chăng), và các ông chơi rồi thì thời gian đâu mà làm việc. Hai cái lý do này khiến tui nhớ tới 2 câu chuyện của 2 ông sếp cũ tui.
Một sếp cũ của tui vốn là quan chức, 1 ngày đẹp giời được 1 thằng chủ doanh nghiệp người Hàn tặng cho 1 cây gậy gốp. Khổ quá, thằng Hàn nó nghiện chơi cái môn đó, nhưng sếp nhà lại không biết. Sếp chỉ biết đánh tennis thôi, nên sếp rủ tui vác gậy ra… Trang Sport đổi sang vợt. Qua đó rồi, chủ hiệu bảo cho sếp chọn bất kỳ loại vợt nào bác thích, cho thêm bất kỳ đôi giày, túi, áo, quần, mũ… mà hiệu có (mỗi thứ một món). Tự dưng 2 anh em thấy … hớ.
Nói vậy chắc bạn sẽ bảo tui bịa. Nghe như bịa thiệt, vì nếu tui là sếp, chắc tui vác gậy đi đổi… tiền. Nhưng tui hiểu, nhà sếp vốn sang trước khi bác làm quan chức, nên đối với sếp đổi thành vợt tennis thích hơn. Thế thôi.
Nay tui thấy nhiều người cứ thắc mắc công chức lấy tiền đâu chơi gốp mà phì cười. Nếu cứ dựa vào mỗi lương thì chả mấy công chức dám mua xe Honda, chả mấy ai dám đưa vợ con cuối tuần đi xơi cháo chửi hay ăn kem bờ Hồ, thậm chí chả mấy ai dám đánh tennis chứ đừng nói gốp. Tui vốn có 7 năm công chức, lúc đó lương chỉ mua đủ 1 cây vợt tennis mà thôi chứ đừng nói đến gậy gốp, nhưng tui thấy rất nhiều công chức khác vốn nhà mặt phố, bố đảng viên mẹ hiền nhất quận. Họ giàu từ gốc, vào công chức chủ yếu vì nó ổn định, không phải dạng thương trường khốc liệt. Tất nhiên đã giàu thì họ coi gốp là thường thôi, nhất là bây giờ chẳng cần phải lên Ba Vì hay ra Vũng Tàu, mà ở ngay HN với SG cũng đã có sân gốp, làm sao cấm họ chơi được.
Nên bạn nào nói rằng công chức lấy tiền đâu chơi gốp, tui cho rằng bạn đó đang quy chụp. Bạn hãy ra sân để xem người đang chơi vốn là công chức giàu hay công chức quèn trước đã, chứ ngồi nhà mà phán thế có phải là quá phiến diện không? Quèn mà chơi mới lạ, tui thì tin chắc đã ra sân thì chả có mấy ai quèn.
Vẫn sếp này, có 1 hôm bác nói là tiếc không đi học gốp sớm. “Thằng Hàn kia nó muốn giữ quan hệ tốt với mình, nên nó hay rủ mình chơi gốp với nó, và cả với bạn của nó, cũng Hàn hết. Tất nhiên chơi với mình thì nó có lợi, nhưng đừng cứ nghĩ là nó chỉ muốn lợi dụng mình (vì mình làm người nhà nước). Ngược lại, nó cũng cho rằng mình chơi với nó thì tốt cho cả mình, và nó cũng không nghĩ là mình ừ chỉ vì mình cũng muốn vòi nó cái gì đó (có vòi gì cứ nói thẳng ra, việc gì cứ phải đi chơi rồi kiếm lời đưa đẩy cho mất công). Chơi với hội doanh nghiệp Hàn đó, có khi lôi được khối cty FDI lên sàn chứng khoán, chả tốt hay sao? Tất nhiên mình rủ đánh tennis thì nó cũng đi, nhưng nó đi mình thì mình cũng phải đi nó. Chắc phải ra Him Lam học thôi”. Tui cũng từng đọc báo thấy có bác quan rất nhớn nào ngoài HN nói rằng đánh gốp cũng là ngoại giao, các quan to nhà mình cũng nên tập cho biết. Bây giờ thấy ngay cả trường hợp sếp tui cũng vậy, to nhỏ gì cũng là ngoại giao quan hệ cả. Mở cửa ra với thế giới, phải biết chơi mấy trò thế giới hay chơi. Thế thôi.
Một sếp khác, vốn ở nước ngoài về, có bữa gọi mấy thằng trưởng phòng tụi tui lên giao 1 việc, sau khi ABCD rồi thì phán 1 câu y chang phim Tây: anh không quan tâm các chú làm thế nào, 2 tuần sau báo anh kết quả. Mẹ ạ, tụi tui nai lưng ra làm, nhiều lúc nhân viên về rồi tụi tui vẫn làm, về nhà cũng làm, cuối tuần vẫn lởn vởn trong đầu cái việc làm. Mà sếp ác, hay rủ đi nhậu. Sếp bảo, nhậu là việc khác, các chú tự thu xếp sao cho việc kia vẫn phải đạt kết quả kịp thời hạn. Bên Tây nó vốn tư duy vậy.
Nghĩ lại tui thấy sếp tui có lý. Đã làm ở cấp chức sắc trở lên, đừng nghĩ đến giờ hành chính, giờ văn phòng. Ngồi văn phòng xử lý sự vụ là làm việc, đi gặp khách hàng ngoài giờ, cho dù nhậu với khách cũng là làm việc. Ở doanh nghiệp tư, 24/24 đều là giờ làm việc, ăn thua do mình tự sắp xếp sao cho hợp với việc nhà. Xếp khéo, làm giỏi thì còn ối giờ để chơi, thậm chí chơi trước làm sau vẫn xong. Kém thì làm mửa mật cũng không xong. Kết quả công việc là thước đo mọi thứ: năng lực, lương thưởng, thăng tiến, vị trí… Nghe đâu bên Úc từng có ông Thủ tướng làm việc kinh khủng quá, nhân viên theo không kịp, đuối nên xin nghỉ liên tục. Bảo sao xứ Tây nó phát triển nhanh vậy.
Nay đối các quan chức xứ ta, muốn họ làm được việc thì nên suy nghĩ như doanh nghiệp. Không gì hay bằng giao việc đồng thời giao cả deadline cho họ. Không có thời hạn, bảo sao công chức hay làng nhàng. Siết thời hạn, phạt, trảm… nếu không kịp, thử xem họ có bỏ đi chơi hay không? Có khi lòi ra kẻ nào vẫn đi chơi gốp lại là thằng có năng lực, nó tự tin vừa chơi vừa làm vẫn kịp mà.
Điều cuối cùng mà tui nghĩ là nhiều người cũng quy chụp rằng chơi gốp dễ phát sinh tiêu cực. Tiêu cực hay không là ở ý nghĩ mà ra, chứ không phụ thuộc vào hành vi. Đã vòi thì đi đánh gốp sẽ vòi, đánh tennis cũng vòi, nhậu cũng vòi, mà đơn giản là cầm điện thoại thôi cũng vòi được rồi. Muốn chống, chặn mấy cái vòi thì phải dùng cách khác, chứ chả nhẽ cấm đánh gốp, cấm đánh tennis, cấm nhậu… là xong àh? Nực cười!